Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được. Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ. Chính bà cũng biết vậy nữa.
Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp. Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa.
Rồi thì thợ đình công mượn chổi, leng, xe bò, quét tước chung quanh xưởng, lượm giấy vụn, tàn thuốc, tàn quẹt trên đất. Cũng như hết thảy những người dẫn đạo quần chúng, ông biết rằng cách thần diệu nhất để chiếm lòng người là bàn tới vấn đề mà người đó thường ấp ủ trong lòng. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi.
Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ". Khi Roosevelt phải tiếp một người khách, thì cả buổi tối hôm trước ông nghiên cứu vấn đề mà ông biết khách ưa nói tới hơn hết. Như trường hợp của ông Eugène Wesson.
Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia.
Như vậy trong nhiều năm. Vậy, cả tới trong khi nỗi vui mừng thắng trận kích thích ông, mà ông cũng không quên quy tắc quan trọng thứ 5 sau này: Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó.
Bà Tổng thống Lincoln, một hôm, dữ như cọp cái, quay lại mắng bà Grant giữ dinh Bạch ốc: "Sao? Tôi chưa mời mà bà dám cả gan đối tọa với tôi sao?". Mà không phải khi bà giận dữ, chỉ la hét mà thôi đâu, bà còn làm hung nữa, có nhiều chứng cớ không chối cãi được". Bạn sẽ thấy thiện cảm, nhiệt tâm và hảo ý chói lọi trong đoạn đó.
Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải". Đàn ông luôn luôn phải nhận rằng đàn bà gắng sức tô điểm nhan sắc lắm. Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc.
Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước. Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng.
Đây là nguyên văn bức thư một kế toán viên gởi cho tôi: "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú. Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm. Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước.