Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Lại đánh một canh bạc nữa. Êm dịu và hoang vắng.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.