Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Người bảo đời là bể khổ. Làm một bài thơ dở để được khen. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.