Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Sáng nay chép bài một tí.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Mỗi con người trong Loài Người. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Chúng tôi đi thay quần áo. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.