Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Âm thanh lắng hẳn đi.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Bạn ghét sự đợi chờ. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Xã hội loài người thì phải như thế.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Mở tủ ra, thay quần áo. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Họ ngắm nhau hồi lâu. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.