Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Màu xanh của bể bơi. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Em vẫn biết là anh bất mãn. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Nhưng đây là một trận bóng. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Không ngủ cũng phải nằm. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Nhưng mà này không được bi quan. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.
Họ còn bất lực hơn nữa. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Ta không phải là tên sát nhân. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.