Bà ta hỏi tôi, có vẻ ngờ vực: - Nếu vậy, ông đã có trứng rồi, sao còn hỏi mua? - Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng. Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Tolstoi là một văn sĩ nổi danh nhất hoàn cầu.
Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Bạn nhận thấy rằng nó gần như bức thư trên kia.
Nay thì nó sẽ kéo dài ra không biết đến bao giờ. Bạn cho vậy là con nít ư? Có lẽ là con nít thiệt. Cho nên bà chỉ nhận lời với một điều kiện là cho bà đợi một năm để có đủ thì giờ xét tính tình ông.
Nay ta thử tìm cách sửa chữa bức thư đó cho hợp hơn. Cho nên phải kín đáo: Đừng nói tới sự thành công của ta; như vậy người chung quanh chắc chắn sẽ vui lòng. Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ.
Trước khi lên ngồi ghế điện để chịu tử hình tại khám Sing Sing, y còn than: "Tôi chỉ tự vệ mà người ta xử tôi như vậy đó". "Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới.
Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh. Gợi những tình cảm cao thượng Những ông hoài nghi chắc cãi lại: "Đối với Northchiffe, hay Rockefeller hay một nữ văn sĩ đa cảm thì hành động như vậy được lắm. Nếu một người đối với bạn chỉ có lòng thù và ác cảm, thì có dùng đủ các lý luận, bạn cũng không thể nào dẫn dụ người đó theo quan điểm của bạn được.
Vậy muốn thay đổi thái độ của một người mà không làm cho người ấy phật ý, giận dữ, bạn phải: "Khuyến khích họ, tức thì lỗi lầm gì cũng dễ sửa, việc khó khăn gì cũng dễ làm". Chỉ gắng sức tìm kiếm những sự kiện đã xảy ra thôi". Tôi chỉ dự vào cuộc thảo luận đó bằng cách mỉm cười, nhún vai và làm vài điệu bộ.
Tôi cảm tạ ông và kính chúc ông. Cho nên trước khi vô nhà một thân chủ nào, tôi dừng lại một chút, nghĩ tới tất cả những sung sướng mà trời đã cho tôi. Rút cuộc, cái com-măng ghế chín vạn mỹ kim đó ai được lãnh, chắc bạn đã hiểu.
Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau. Trong phiên nhóm, một ông tòa hỏi ông S. Người đó, cũng không xa lạ gì với bạn.
Kinley dùng năm 1896; khi ông dự bị cuộc vận động tuyển cử của ông để làm Tổng thống. Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được". Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên.