Tôi làm việc đầu tắt mặt tối suốt ngày đêm. Thượng đế cũng vậy nữa. Các bạn cũng như tôi, ai cũng đã có lần thấy bộ mặt đàn bà khắc khổ vì giận dữ, hay biến tướng vì thù oán.
Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó. Anh hỏi câu thứ hai: "Sau này tôi có thể nói được không?" Thầy thuốc lại trả lời có. Tới ba giờ sáng, về nhà, cô chẳng mệt nhọc mảy may mà còn vui tới nỗi không ngủ được nữa.
Vậy mà ngay trong năm đầu, ông đã thâu được 5. Tôi đã nghe họ chỉ trích 19 năm rồi. Tôi nổi điên, chống cự lại, sinh ra mất ngủ, khiến đời tôi thành cảnh địa ngục.
Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng. Rồi ông đưa những sự kiện ra. Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận
Tôi leo từ trên sàn gác xuống, đặt chân lên thành một cửa sổ rồi nhảy xuống đất. Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy. Nhưng một hôm không biết nghĩ sao Kipling lại trồng hoa trên bãi cỏ kia, Balestier thấy vậy liền sôi máu lên, la ó, chửi rầm rĩ.
Ông nói: "Nếu ta muốn kiếm một chút vui trên cõi trần, ta phải thực hành những nghĩa cử tốt đẹp, không những để lợi cho mình mà cần nhất lợi cho kẻ khác nữa, vì cái vui của mình tuỳ thuộc vui của kẻ khác, cũng như vui của kẻ khác tuỳ thuộc vui của mình". Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa. Ưu tư quá đến nỗi suýt nữa tôi hóa điên.
Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có. Hốt nhiên, tôi nghe tiếng âm nhạc. Cho nên ông rán mỗi tuần thắng một tật và mỗi ngày ghi lại hành vi để xem lùi hay tiến.
Vì đâu mà phương pháp của ông có kết quả đẹp đẽ như vậy? Vì nó thực tế và đi thẳng vào trung tâm vấn đề, nhưng thứ nhất vì nó là kết quả của định luật thứ ba rất quan trọng nầy: Phải làm cái gì để chống với tình thế. Tôi thấy ai nấy đều bỏ tôi. Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được.
Trong khi tôi tìm giải pháp thì vấn đề tự hiện ra dưới mắt với một quan điểm mới. Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra". Tại sao? Vì muốn trả lời bốn câu hỏi ấy họ phải thu thập đủ các sự kiện và suy nghĩ kỹ về vấn đề.
Và ngày thứ ba sau, nếu tôi đã thu nhập được đủ các sự kiện thì giải pháp tự nó tới, khỏi phải kiếm". "Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy. Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách.