Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Sợ không trả được? Không phải. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Bác vòng sang phía trái tôi.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.