Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. "Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật".
Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông. Trong 500 câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3. Nếu bạn lầm, thì bạn vui vẻ nhận ngay đi.
Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà.
Bí quyết của ông ư? Giản dị lắm. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: "Hồi đó, những tờ báo ở Boston đăng đầy những quảng cáo của bọn lang băm và của bọn cô mụ vườn mà môn thuốc và cách đỡ đẻ của họ đã làm cho nhiều người nguy tánh mạng. Chỉ có một câu ngắn mà thay đổi cả đời chị ta".
"Khi bạn lầm lỡ, hãy vui lòng nhận lỗi ngay đi". Cậu nhịn ăn bữa trưa và để dành tiền giấy xe điện cho tới khi mua được một cuốn tự điển tả công nghiệp các danh nhân nước Mỹ. (Tôi không cần biết điều ông muốn.
Sau cùng, nếu biết vuốt ve chiều chuộng vợ thì bảo sao vợ nghe vậy, không cãi lại nửa lời, và có muốn bịt mắt họ cũng được nữa. Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi. Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D.
nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách. Khi ông Parsons về, ông ấy nói để xét lại lời ông yêu cầu và sẽ cho hay kết quả ra sao. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng.
- Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm. Lời đó đã phấn phát tôi, làm cho tôi hy vọng và gắng sức tập tành cho khá thêm lên". Ông có thể tiếp tôi một lát được không?
May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu. Một hôm, tới một sở thông tin, tôi hỏi một thầy ký chuyên môn tiếp khách, chỉ cho tôi phòng làm việc của bạn tôi, ông Henri Souvaine.
Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận. Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. Nhưng nếu có ai chỉ trích rằng ý kiến ta lầm, thì chúng ta thấy bẽ và phản kháng lại liền.