Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Dù trái tim đương bề bộn. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Lúc đó bạn đang gập bàn. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.