Không biết bác có nhớ chuyện này không. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Mệt và không thích thú.
Tôi muốn gặp ông cụ. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Không, phải giữ sức khỏe. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.