Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Tác phẩm Bật dậy nào. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Không không cần gì cần ai nữa. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.