Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc.
Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại nhờ ông chỉ bảo. Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ. Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục".
"Giám đốc phòng giữ gìn máy móc". Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời.
, bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn. Hơn nữa, trước công chúng, ông còn tuyên bố cho mọi người biết chính Tổng thống đã có sáng kiến mới mẻ ấy. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó.
Nhưng tôi càng lớn tuổi thì lầm lỡ càng ít đi và có khi còn muốn tự vỗ vai mình nữa. nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách. và ta nên thi hành những phương pháp của đại tá House.
Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa". Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không được rồi.
Ông hội trưởng một nhà ngân hàng lớn ở Nữu Ước, sau khi nghe vài bài giảng của tôi, có tả rõ cách sửa mình của ông như sau này mà chính ông đã kiếm ra được từ lâu. "Dạ, lần này tôi bị bắt tại trận. Nhưng ông đã khéo gợi những tình cảm cao thượng nhất của họ.
Hồi ông còn làm Thống đốc Nữu Ước, nhà khám Sing Sing thiếu người giám đốc. Khi bọn thợ làm ngày tới, thấy con số 7. Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi.
Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi. Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người. Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám.
Cha đã làm nhục con trước bạn bè, vì bắt con đi trước mặt cha cho tới nhà. Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ những khả năng vật chất và tinh thần của chúng ta. Sau khi diễn thuyết một hồi lâu, Lincoln bắt tay ông bạn già, chúc ông ta bình an và mời ông trở về Illinois, chẳng hỏi ý kiến ông ta một chút chi hết.