Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.