Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Ông anh cũng làm theo. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Chứ không thở dài như những người thân… Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.