Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Nên bạn bỏ qua như không. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Rồi đến nằm bên nàng. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc.
Mua để đến những giờ bỏ học. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Tôi nhất quyết không đi.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.