Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Một điều rất hệ trọng. Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Tôi thấy thế là tốt. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Để không khóc, phải cười thôi. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.