Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Mình rất sợ phí thơ.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Ông lão giật thót mình: Ấm! Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.