Rồi một hôm, bà Loftin khuyên tôi một lời mà tôi hết ưu uất, lo buồn và từ đó, kẻ thù của tôi thành bạn thân của tôi. Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển. Nhưng anh ta cười, cho là nói bậy, rồi vẫn làm việc và vẫn sống rất mạnh mẽ nhiều năm.
Trái lại chị lại có vẻ như nói: "Ồ! ít nhất thì thằng cha già đó cũng phải làm vậy chớ". Sắp bước vào căn phòng họ, nỗi lo sợ bùng lên mạnh quá, tôi phải đi đi lại lại trước cửa phòng hoặc ra hẳn ngoài đường mà đi loanh quanh. Arnold cũng học được một bài học như vậy trong cánh đồng xứ Illinoi.
Tổng thống Theodore Roosevelt khi ngồi tại Bạch cung đã nói như vậy. Thấy vậy, các bác sĩ đoán chắc anh ta không thể sống lâu. Mà lúc ấy ông bao nhiêu tuổi? Ba chục! Thiệt không ai tin được.
"Những người u uất thường muốn tự tử và việc cần nhất của y sỹ là tránh cho họ cái lý do để tự tử. Ta đã là kẻ thù lớn nhất của ta, là nguyên nhân cái mạt vận của ta". Có một lần tôi hỏi người con trai đại tướng Eisenhower rằng ông ta có thấy cha ông để ý thù ghét ai không.
Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay. Muốn sung sướng ta chỉ cần chú trọng đến chín mươi phần trăm những trường hợp tốt đẹp và quên mười phần trăm trường hợp khổ cực đi. Kinh nghiệm đó đã cho tôi những bài học.
Hồi ấy tôi là giám đốc một công ty bảo hiểm nhân mạng ở đó. Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây. Người này phải dũa bù loong cho nhẵn, còn anh phải tiện nó cho đường trực kính đúng kích tấc.
Tôi bắt đầu sống theo tôi. Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra". Hãy theo gương đại tướng Eishenhower, đừng phí phạm thì giờ, dù một phút đi nữa, để nghĩ đến những người bạn không ưa.
Bà lăn lộn trên sàn, đưa một ve nha phiến lên môi và dọa tự tử khiến con cái hoảng sợ, nép vào góc phòng mà la hét. Tôi luyện nó, săn sóc nó, bồi dưỡng nó chứ không làm nó phí sức hoặc bỏ phí nó, như vậy nó sẽ là một cái máy hoàn toàn để tôi sai khiến. Phó cho trời, tới đâu hay tới đó".
Những quyết định ấy có thể thay đổi hẳn tương lại của bạn và ảnh hưởng sâu xa tới hạnh phúc, tiền của, sức khoẻ của bạn, nói tóm lại, có thể làm cho bạn sung sướng hay khốn đốn. Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ". Đừng xử sự theo lối thông thường, theo xúc động của bạn.
Và nếu ta luôn luôn khổ trí về chỗ còn "hàng triệu việc phải làm mà chưa có thì giờ làm" thì chẳng những ta sẽ buồn bực mệt nhọc mà thôi đâu, ta còn có thể bị chứng mạch máu căng, đau tim hoặc vị ung nữa. Nhưng tôi có thể cho bạn biết một mánh lới rất kỳ diệu mà nhiều người đầu cơ thường dùng có kết quả. Và bà làm gì để đáp lại? Tất nhiên bà đã xe phăng hết rồi cũng viết nhật ký để mạt sát ông.