Không biết thì khó trách. Và bon chen không bẩn, không ác. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Để đỡ tình cờ lặp lại. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Mẹ tôi đi về phía bên kia.
Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.