Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Chính nó làm bạn đau không ít.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Chuông điện thoại reo.
Rồi, tôi phải tập chứ. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.