Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế. Cuối cùng chàng nhớ đến lời thầy chàng vẫn thường nói: Đừng tin vào những ai muốn bán sự may mắn, thành công cho bạn. Đôi mắt sáng và đôn hậu của ông biểu lộ sự lắng đọng của một người trải nghiệm và ánh lên cái nhìn của một tâm hồn rất trẻ trung.
Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó. Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy. Sáng hôm sau, Nott - hiệp sĩ áo đen, thức dậy trong tâm trạng khá chán nản.
Ai cũng muốn mình sẽ là vị chủ nhân của Cây Bốn Lá thần kỳ đó. Chàng cũng mơ được cầm nó trên tay, tận hưởng mùi có thơm nồng nàn tiết ra từ những chiếc lá hình trái tim xanh biếc. Những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ đã rơi xuống.
- Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ - Max xúc động. Các hiệp sĩ nhìn nhau. - Ta còn đang suy nghĩ.
Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không? "Thật là một thứ bụi bặm nhớp nháp, khó chịu!" - mọi người càu nhàu. Sao ngươi lại còn có thể trông mong một cây bốn lá nào mọc được trên những hòn đá này nhỉ? Chắc là ngươi mất trí rồi.
Sid dần dần chìm vào giấc ngủ. - Và điều quan trọng hơn cả là chính anh không hề mong rằng mình sẽ tình cờ tìm ra cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận cho mình. Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài.
Lâu lâu, chàng ngồi dậy ngắm nhìn mảnh đất nhỏ bé vừa được tưới bởi một dòng suối mát. Hành trình tới được khu rừng Mê Hoặc quả là một chặng đường rất dài và mệt mỏi. Những chiếc lá bắt đầu xào xạc, đó là khi thần Gió cất giọng trả lời:
- Mới đầu tôi đi rửa xe. Vì nếu biết trước sự thành công và may mắn luôn đến với mình, thì tôi sẽ không có cơ hội khẳng định hay thử thách nữa. Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ con cú của Morgana - mụ phù thủy hắc ám.
- Vì nếu ta không làm như vậy thì người sẽ không tin ta. Ta là Chúa tể của Số phận và May mắn. Vì thế Nott lên ngựa đi hỏi thăm tất cả những sinh vật anh gặp trên đường về nơi cư ngụ của thần Gnome.
Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ. Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình. Nhưng Sid chợt nhớ tới lời của Sequoia.