Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Ông cụ rất phấn chấn. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Và dễ sống hơn một chút.
Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Có lẽ là phim hình sự. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.