Nó thuộc loại kinh điển vì gắn liền với một trong những câu hỏi phổ biến xưa nay là Tại sao mọi chuyện lại xảy đến với tôi?. Ở tuổi 45, cô trở lại trường sau một thời gian dài nghỉ học. Điều cốt lõi là phải hiểu rằng, chúng ta sẽ trở nên như thế nào là tùy vào quyết định của chính chúng ta.
Họ luôn quan tâm, tôn trọng và biết cách khơi dậy những điều tốt đẹp ở người khác. Những chúng ta không nên để những cảm xúc đó hủy hoại chúng ta mà hãy để nó giúp chúng ta kiểm tra mức độ quyết tâm của mình. Nguyên tắc vàng đối xử với người khác như cách chúng ta mong muốn họ đối xử với mình vẫn là lời khuyên hay nhất cho chúng ta về quan hệ con người.
Không phải lúc nào cuộc sống cũng diễn biến như chúng ta mong đợi. Sự tự tin không phải là kết quả từ những tác động đơn lẻ ngẫu nhiên của suy nghĩ lạc quan mà lòng tự tin được hình thành qua quyết tân rèn luyện, được củng cố và cuối cùng trở thành một lối sống. Ông luôn đặt tinh thần làm việc của mình lên trên, lạc quan yêu đời và nói chuyện thật hóm hỉnh, duyên dáng.
Họ cũng khó khăn lắm mới thực hành tốt kĩ năng nói cho người khác nghe điều mà họ thích ở chính mình. Chúng ta cần nhận thức rằng, chúng ta có quyền tự do chọn lựa cách phản ứng của mình trước những nhận xét của người khác như Eleanor Roosevelt có lần đã nói, Không ai có thể làm bạn cảm thấy mình thấp kém khi không có sự chấp nhận của bạn. Nếu bạn nói với một người bạn của mình, Mình sẽ gặp lại nhau nhé, thì sẽ khó gặp lại nhau hơn là khi bạn hẹn vào một ngày giờ cụ thể.
Trong quyển tự truyện của mình, Franklin kể rằng ông đã rất khó khăn trong việc chiến thắng được khuynh hướng tự nhiên trong ông là hay xét nét và phê bình người khác. Cuộc sống tốt đẹp hơn khi chúng ta biết cư xử với nhau bằng sự tôn trọng. Thật ra không phải chỉ có vào lễ Giáng sinh mà lúc nào chúng tôi cũng là những đứa trẻ biết vâng lời vì còn có những lý do khác nữa.
Ông nói: Chúng ta có thể từ bỏ tự do và phẩm cách của mình để mặc cho hoàn cảnh nhào nặn, ép buộc chúng ta hoặc chúng ta sẽ vượt lên trên hoàn cảnh bằng chính thái độ của mình. Nó thuộc loại kinh điển vì gắn liền với một trong những câu hỏi phổ biến xưa nay là Tại sao mọi chuyện lại xảy đến với tôi?. Cuộc sống tốt đẹp hơn khi chúng ta biết cư xử với nhau bằng sự tôn trọng.
Vậy thì trong những lúc khó khăn, hãy cười một cách hồn nhiên, thoải mái, cười lớn tiếng hay cười khúc khích đều tốt, đều có thể tạo trạng thái tích cực cho tinh thần và thể chất của bạn. Vậy đến bây giờ, những lý do đó có còn ảnh hưởng và chi phối cách cư xử của chúng ta hay không? Có thể chúng ta sẽ được thưởng những món quà nho nhỏ khi làm một điều tốt cho dù đó có phải là trong mùa Giáng sinh hay không; chúng ta có thể sẽ bị phạt khi làm điều xấu, và cũng có rất nhiều chuẩn mực khác nhắc nhở chúng ta có nhiệm vụ phải sống tốt. Bên cạnh đó, chúng ta cũng nên hiểu rằng động lực là cái đến từ bên trong mỗi cá nhân, hơn là do tác động từ bên ngoài, thúc đẩy chúng ta hành động.
Một thời gian ngắn sau, tôi bắt chước như thế. Làm sao mà bạn có thể chán chường được khi bạn có những điều hào hứng để thực hiện? Mục tiêu trong cuộc sống làm cho cuộc sống bạn vui thú hơn, hấp dẫn hơn, và thêm nhiều thách thức mới. Chúng ta đang sống trong một thế giới phức tạp, điều đó không có nghĩa là chúng ta phải sống theo một lối sống phức tạp.
Không hề có sự xấu hổ khi thất bại, chỉ xấu hổ khi sợ phải gượng đứng dậy và tiếp tục cố gắng. Người ta thường gọi những người ngồi lê đôi mách và chẳng chịu làm việc là những kẻ vô tích sự. Nhưng đó không phải là động lực; đó chỉ là sự kích thích nhất thời.
Họ dường như không hiểu rằng đứng trước khó khăn, chúng ta phải tự mình quyết định sẽ để khó khăn nhấn chìm hay vượt lên nó. Thực ra, chính tôi cũng thích một số món kể trên. Và tôi cảm thấy nản lòng từ đó.