Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Ông anh cũng làm theo. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Bác không rõ cháu đi đâu.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Lát sau, thằng em đi vào.