Hành lý không bao giờ bị thất lạc trong một chuyến đi “bịa đặt. Chỉ là chuyện thủ tục thôi mà. Và trong khi hầu hết mọi người đều như vậy thì có vài người lại không.
Cô ta có chìa khóa, và thứ đồ duy nhất bị mất là vài món trang sức đắt tiền đã được giấu kỹ. Một chiến thuật khác là liệt kê một danh sách dài dằng dặc đủ mọi thứ khiến người khác mất sự tập trung. Người đó sẽ không phản ứng lại một cách khác thường nếu bản thân vô tội và đối với họ đó là một câu hỏi rất-không-bình-thường.
Nếu anh không muốn nói với tôi lúc này, thì cứ việc. Đây là một ví dụ khác. Lúc này bạn sẽ có được lý do từ chối thật sự bởi vì ông ấy hình dung việc nói cho bạn biết sự thật là cách duy nhất để bạn biết rằng bạn không làm ông ấy khó chịu.
Người ta nói rằng trong giai đoạn đầu của vụ điều tra O. Đôi khi, kẻ có lỗi, với cố gắng tỏ ra rành mạch, không muốn sử dụng hình thức rút gọn từ trong phát ngôn của mình; họ muốn nhấn mạnh khía cạnh không phải vậy. Cách này không giúp Martha biết được ý định thật sự của con trai mình.
Hãy tiếp tục bằng câu hỏi: “Anh muốn trút bỏ chuyện gì không vậy?” Câu hỏi này sẽ khiến người đó phải thủ thế. Một nụ cười không tác động đến cả khuôn mặt là dấu hiệu của sự dối trá. Bàn tay có thể đưa lên mặt hoặc cổ.
Chính cách làm đó của ông ấy khiến mọi chuyện khác hẳn. Khi chúng ta không muốn nhìn nhận sự thật, chúng ta sẽ nói dối chính mình. Vì anh đã làm việc trong tòa nhà ấy nên sẽ rất tuyệt nếu anh cho chúng tôi xem thẻ ra vào an ninh của anh.
Bạn cảm thấy đề nghị nhỏ hơn không có gì to tát, so với đề nghị lúc đầu. Có mà tài thánh, sếp sẽ nắm thóp em chỉ trong nháy mắt. Tuy nhiên, nếu người đó khẳng định lại rằng mình chẳng làm gì, thì trên thực tế, người đó có thể vô tội.
Phương trình xác định cán cân ưu thế rất đơn giản. Bạn đã bao giờ gặp ai đó luôn bắt đầu mọi câu nói bằng những cụm từ như “Nói thật,” “Nói thẳng nhé” hoặc “Nói thật với anh” chưa? Người nào nói thật sẽ không cần thuyết phục bạn trước khi nói ra những lời nói của mình. Nhưng bạn không tin đó là sự thật.
Một điều hầu như luôn thiếu vắng trong câu chuyện không có thật – đó là những gì xấu hay dở tệ. Một đồng nghiệp của tôi tại bệnh viện khác có vấn đề với một bác sĩ. Thay vào đó, bạn cần hỏi: “Anh về nhà lúc 2h sáng hôm qua à?” Nếu anh ta không đi chơi, anh ta sẽ rất thoải mái nói chuyện với bạn.
Việc thay đổi chủ đề minh chứng rất rõ rằng người đó có tội. Kết quả sẽ thực sự đáng ngạc nhiên. Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1960, Richard Nixon tìm cách nhắc cho người dân Mỹ nhớ rằng đối thủ của mình, John F.