Đọc mỗi chương để biết đại ý. Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên". Lẽ cố nhiên, nếu bạn là một thư ký đánh máy, bạn không thể ngủ ở nơi làm việc như Edison, nếu bạn là thư ký cối kế, bạn không thể vừa nằm vừa trình bày cùng ông chủ một vấn đề tài chính.
Nếu có máu cờ bạc, bạn nên đọc cuốn ấy đi và bạn sẽ đỡ phí nhiều tiền lắm, đỡ cả 100 lần, có lẽ cả 1. Lúc đó, óc bạn như một cái máy quay thả cửa, quay tít mù, khiến cho những bộ phận chỗng đỡ có thể bị cháy hoặc tan tành ra từng mảnh. Đó là một hoạ sĩ trẻ tuổi.
Mới rồi anh ta nói với tôi: "Bây giờ tôi nhận thấy rằng tôi đã theo đúng phương pháp ấy mà không hay. Mà tôn giáo thời nào cũng đem lại cho tín đồ hai kho tàng rất quý: nhẫn nhục và cậy trông". Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa.
Nếu cứ ngấm ngầm uất ức không than thở được với ai, rất có thể họ sẽ sinh ra chứng bệnh thần kinh trầm trọng. Trước kia tôi kiếm 20. Giai đoạn thứ ba: Từ lúc ấy, tôi bình tĩnh dùng hết thời giờ và nghị lực để kiếm cách giảm bớt cái hại của những kết quả mà tôi đã cam lòng chịu nhận.
Vậy muốn bớt ưu phiền về tiền nong, chúng ta rán theo 11 quy tắc sau đây: Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất. Cũng là một việc gấp nữa.
Nỗi ưu tư, bộ thần kinh căng thẳng và những cảm xúc hỗn loạn là ba nguyên nhân chính của sự mệt nhọc. Không ai có đủ khí lực và nghị lực để vừa chống cự với một tình thế không tránh được, vừa tạo một đời sống mới đâu. Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi.
"Trong lòng ta suy nghĩ làm sao thì ta như vậy". Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson. Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn.
Chúng ta thường can đảm đối phó với những nạn ghê gớm, mà lại để cho những nỗi lo lắng nhỏ mọn vô lý nó thắng ta. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa.
Tôi nhớ cứ những buổi tối có điều buồn bực, tôi về nhà, lại gắt gỏng vô cớ rồi gây sự với nhà tôi. Nhưng sau vài tháng, một phần lớn những tội nhân thông minh hơn hết đã xoá hẳn cơn bĩ vận đó, đành lòng với định mạng, tự ép mình vào khuôn khổ của nhà giam và lợi dụng những phương tiện nhỏ nhặt nhất để được an nhàn. Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so.
Đứa gái chỉ tôi nói: "Không biết có phải ông già Nô-en mang cô này lại không?" Thấy tôi ngửng đầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé". Ông già quạ quọ Thomas Carlyle nghe câu đó, liền nói mỉa: "Thì tất nhiên mụ ấy phải đành vậy"! Phải, bạn và tôi, chúng ta cũng phải nhận số phận của ta vậy chứ sao!