Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Để tránh những hận thù.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Ngôn từ không có gì mới. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Đừng nhầm bạn với tôi. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Để nấu cơm cho anh ăn. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Rồi về tủ để đồ mặc đồ.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.