Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Và như thế, em hiện hữu. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Còn tĩnh tâm mà viết. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Tôi kém nhất khoản này. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Biết chỉ để biết mà thôi.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.