Nó lớn tiếng khoa trương để bạn tin dùng nó; mới đầu, bạn không làm thoả mãn nó được, nó đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa; nó nóng nảy muốn dời núi lấp sông. Nó là nguyên nhân của trạng thái không yên ổn trong tâm tư, nó như một bóng ma, luôn luôn phá quấy những cuộc vui của ta. Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy.
Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa. Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.
Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm. Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi.
Nhưng việc không dễ đâu ban nhé. mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu. Tôi muốn nói là chúng ta không suy nghĩ về những cái thực quan trọng, về vấn đề hạnh phúc của ta, về con đường chúng ta đương đi, về những cái mà đời cho ta, về vai trò của lý trí trong hành động của ta, về mối quan hệ giữa nguyên tắc và hành vi của ta.
Bạn không thể nghiến răng khi đọc Anna Karerian (tiểu thuyết của văn hào Lev Tolstoi - Nga). Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.
Nếu buổi sáng, bạn bước lên xe với cặp tạ để luyện bắp thịt hoặc trọn bộ Bách khoa mười cuốn để học thêm, thì người ta chú ý đến bạn ngay. (Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn). Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm.
Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Nếu bạn tự thấy muốn mở rộng chương trình thì tùy ý, miễn là đừng bị cái gì bắt buộc và coi thì giờ thêm đó như là một mối lợi bất ngờ, chứ không phải là lợi tức thường xuyên, như vậy bạn có thể trở lại chương trình sáu ngày một tuần mà không có cảm tưởng rằng mình hóa nghèo hơn và thụt lùi. Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi.
Lẽ nhân quả bao bọc vũ trụ. Thế này thì khó chịu thật. Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả.
Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy. Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Họ khoe với bạn mỗi năm đọc được bao nhiêu cuốn.
Không thể nào mang nợ! Bạn chỉ có thể tiêu phí thời gian đã qua; không thể tiêu phí được ngày mai, Trời giữ giùm ngày mai cho bạn; không thể tiêu phí được giờ sau, Trời giữ giùm giờ sau cho bạn. Rồi ta tự bào chữa là không có thì giờ, rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ thôi. Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe.