Có lý lắm, phải không bạn? Vậy mà có cả triệu người quay cuồng lo lắng làm hại đời mình, vì họ không chịu nhận sự chẳng may nhất, không rán chịu cải thiện tình thế, không vớt vát những vật còn chưa chìm trong khi thuyền đắm. Số bác sĩ chết vì đau tim nhiều gấp 20 lần nông phu chết về bệnh đó, vì các bác sĩ sống một đời rộn rịp quá. Ông nói: "Một phần ba con bệnh của tôi đau không phải vì bệnh, mà vì đời sống của họ vô nghĩa và trống rỗng.
Như vậy bà ấy đã tự tìm thấy chân lý của John Cowper Powys trong cuốn: Nghệ thuật để quên điều bất hạnh. Hồi nhỏ tôi toàn chơi với vài đứa bạn trên thượng lương [15] một ngôi nhà bỏ hoang ở Missouri. Épitète sống cách ta 19 thế kỷ, mà y học bây giờ cũng phải nhận lời ấy là đúng.
Bây giờ tôi điều khiển một xưởng làm bìa dầy trên 450 thợ. Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu. Tôi muốn nói: Tiêu cách nào mà cũng một số tiền đó, ta được lợi hơn cả.
Ông hiểu rằng nếu không bỏ được ba tật ấy, không thể thành công lớn. Thì lúc đó họ trốn cả rồi, trốn mất mà không một lời cám ơn! Tôi xin hỏi một câu: "Tại sao bạn và tôi - hay nhà buôn ở Texas trên kia - gia ơn cho người khác có là bao mà lại mong được nhiều người cám ơn hơn Đức Chúa? Mà công việc của anh đáng chán thiệt: rửa chén, cọ bàn và dọn kem tại phòng ăn một trường đại học, trong khi các sinh viên cùng trạc tuổi anh được vui vẻ đá banh hoặc đùa bỡn.
Tôi phải gặp ông ấy xem sao". Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao". Nhưng đến năm 71 tuổi thì bà nghèo khổ - không còn đồng nào hết.
Muốn thế bà chỉ cần bắt đầu có những cử chỉ vui vẻ như để phân phát tình yêu cho con cái mà đừng phí tâm nghĩ tới nỗi khổ để tự làm cho đời mình thêm chua xót. Phải quyết định ngay sau khi đã cân nhắc tất cả những sự kiện. Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai.
Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác. Khi tôi phỏng vấn cô Merle Oberon, cô tuyên bố rằng cô nhất định quẳng gánh lo đi, vì cô biết cái ưu tư sẽ tàn phá cái nhan sắc của cô, cái bảo vật quý nhất, nhờ nó cô nổi danh trên màn ảnh. "Người chồng sau của tôi là một luật sư bình tĩnh, có óc phân tích, không bao giờ lo lắng.
Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi". ngày và đêm trên đầu y. Má tôi muốn tôi hy sinh cho tôn giáo.
Vì tôi ca tụng Đại tướng trên đài phát thanh, nên mụ ấy tố cáo Đại tướng đã thủ tiêu hết tám triệu Mỹ kim quyên cho người nghèo. Tôi phải học ôn lại một lần nữa. Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy.
000 người tới xin việc và đã viết cuốn sách nhan đề là: Sáu cách để xin được việc làm. Rồi dở nón, chỉ vào một miếng giấy trong dán trong đó, có chép đúng câu tiếng Pháp mà ông đã học để chào khách. Ban này nổi tiếng khắp thế giới.