Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Cháu nó đang bị đau cơ.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Còn anh thì vẫn phải sống.
Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.