Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Chúng ta có hai cái rỗng. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Họ kinh doanh khách sạn. Yêu say đắm là chơi.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Còn quá nhiều điều để viết. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Bạn cần làm việc, cần vận động. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.