Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Bị điểm kém chẳng hạn. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Không được đâu cậu ơi. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Khoảng cách vô hình. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.