Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Cũng như với cuộc đời này.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi.
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Dù chỉ là một nhân vật.