Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.
Người lớn thì thật xa lạ. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Bạn sẽ không trình bày nhiều. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.