Frank vừa bước về nhà, vừa nghĩ đến những lý do biện hộ cho việc về trễ của mình, nhưng khi gặp Michelle, anh đã không viện cớ gì mà chỉ xin lỗi vợ rồi đề nghị anh làm bữa tối. Đừng chỉ nhìn vào thảm kịch đã qua, hãy hy vọng và hướng đến tương lai. Một số người khác lại đi theo hướng ngược lại - họ dè sẻn chi tiêu đến mức tối thiểu.
"Bạn ngồi vào tay lái và có toàn quyền điều khiển. Trong một ngày, có vô số điều chúng ta cần phải nghĩ đến. Biết bao nhiêu người xung quanh bạn và chính bạn đã từng trăn trở, vất vả với câu hỏi này - và ai cũng muốn đi tìm câu trả lời đúng - để có được cảm giác hạnh phúc và hài lòng với chính mình.
Và trên thực tế, trong số những người cứ khư khư không chịu thay đổi quan niệm của bản thân thì chưa đến 1/3 họ có cơ may cảm thấy hạnh phúc. Tại sao Nixon lại làm như vậy? Vì Nixon luôn sợ thất bại, ông bị ám ảnh bởi tham vọng rằng phải chiến thắng trong cuộc tranh cử bằng mọi giá và ông ta đã áp dụng những thủ đoạn được xem là hèn hạ nhất lúc bấy giờ. Khi mọi chuyện dần trở nên quen thuộc hơn, cô như lấy lại được tinh thần, cô luôn vui với nguồn cảm hứng và niềm vui với ý nghĩ sắp sửa được dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mới, không giống như bất kỳ cuộc phiêu lưu nào trước đó.
Họ gọi điện đến các hội trường, nơi phe đối lập đã liên hệ để tổ chức những cuộc họp, huỷ bỏ việc đặt chỗ của đối phương. Anh tự trách mình sao quá vô ý, và lẽ ra anh không nên dừng lại ngăn cuộc đánh nhau của mấy cậu bé gần cổng trường học, mà trước đây có lần nào anh bị mất tiền như vậy đâu? Trong từng giai đoạn, hãy biết chọn người thích hợp để so sánh và hướng đến.
Trong đó yếu tố tinh thần là quan trọng nhất. Nhưng cũng đừng luôn cầu cứu sự thương hại của người khác khi chính mình có thể vượt qua. Còn những người không hạnh phúc đón nhận thất bại một cách bực bội và "xé to" nó ra, biến nó thành "đại diện" cho con người của họ, hơn nữa còn dùng nó để dự đoán những sự kiện tương lai của họ nữa - và rút cục là họ không dám làm gì cho dù cơ hội có đến hay không?
Quy luật này cũng áp dụng trong gia đình và môi trường làm việc. Hãy làm quen với láng giềng của bạn bằng cách tự giới thiệu hoặc mời họ sng nhà chơi. Bạn muốn ủi đồ bởi bạn coi trọng việc ăn mặc chỉnh tề, hoặc bạn muốn thể hiện tình yêu thương trong gia đình khi ủi đồ cho những người thân.
Đôi khi họ còn thi vị hoá nỗi buồn, hay nói một cách khác, họ không dám dũng cảm từ bỏ nỗi đau mà muốn mang theo nó suốt đời với những lý giải mà theo họ là có lý. Chúng ta là những con người rất riêng với những tư chất và ước mơ khác nhau. Nhưng sau một lúc, anh tự nhủ nếu cứ nghĩ mãi như vậy, anh chẳng thể tìm lại được số tiền, cũng không quay ngược thời gian trở về lúc mới ra khỏi công ty, sự lo nghĩ đôi khi dẫn đến tâm trạng chán nản, làm ảnh hưởng đến buổi ăn tối của gia đình, và cả những ngày làm việc sau đó nữa.
Nhưng rồi họ vẫn quay về nơi họ bắt đầu hoài nghi. Dĩ nhiên, người đàn ông này đã không trở thành thống đốc hay thượng nghị sĩ hay bất cứ chức vụ nào khác mà ông tranh cử. Điều đó chỉ mang đến cho bạn cảm giác yếu đuối, muốn được thương hại và thật sự mất thời gian.
Chính vì thế, đối với những người càng thân thì càng cần phải lựa chọn từ ngữ thật nhẹ nhàng, thích hợp. Rõ ràng đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau - một bên bạn làm việc vì nó có ý nghĩa đối với bạn, còn một bên bạn làm vì đó là nghĩa vụ của bạn. Sau phiên toà phúc thẩm, dù lỗi ban đầu thuộc về người thanh niên nhưng cậu sinh viên đã bị kết án 10 năm tù.
Dù bạn gặp sự cố, tai hoạ, oan ức, bị tổn thương hay gân ra tổn thương cho người khác, sự tự nhìn nhận bản chất đúng sai của vấn đề quan trong hơn việc người khác nghĩ về vấn đề đó như thế nào. Hai người nhanh chóng nhận ra rằng họ có nhiều điểm chung và rất thích trò chuyện với nhau (dẫu là qua máy tính). Làm sao một bài báo có thể cùng lúc thiên vị hay có thành kiến với cả hai quan điểm được? Rõ rằng, không phải nội dung bài báo chứa đựng quan điểm đó mà chính là cách nhìn của người đọc.