Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Một kẻ lạc loài vô cảm. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.