Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Không ngủ cũng phải nằm. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Đã bảo chả thích viết đâu. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Mở tủ ra, thay quần áo. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…