Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.
Nếu hắn là người tài. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Mấy ý tứ chợt ngân nga: Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.