Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Dù không bao giờ có tận cùng. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Trông cậu buồn cười quá. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.