Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây". - Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?
Cũng chẳng cần sách. Viết cuốn sách này, tôi muốn chỉ bạn các dùng đầy đủ thì giờ để đạt tới mục đích lớn là sống, sống một cách khác cây cỏ. Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng.
Ai đã thấm nhuần các luật tiến hóa, hiểu rằng nhân luôn luôn sinh ra quả, tất sẽ coi biển là một nguyên tố mà hồi xưa là hơi nước, có lúc đã sôi lên và nhất định sẽ có lúc đông lại thành nước đá. Trong cái xứ sở của thời-gian, giàu nghèo cũng như nhau, khôn dại cũng như nhau. Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.
Không ăn cắp nó được. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.
Tôi đọc năm tờ nhật báo Anh, hai tờ Pháp và vô số tuần báo, tạp chí. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc.
Muốn sống đầy đủ, điều kiện thứ nhất là phải kiểm soát được trí óc. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.
Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Cũng chẳng cần sách.
Đối với kẻ nào khác thì như vậy có thể hơi hữu ích, còn đối với mình quả là không hợp". Khi óc ta thấm nhần chân lý chủ yếu này là không có gì xảy ra mà không có nguyên nhân thì chẳng những trí óc ta mở-mang thêm mà lòng ta cũng rộng rãi hơn. Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày.
Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở. Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc. Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn.
Nếu viên chức ấy muốn sống đầy đủ thì phải thu xếp trước công việc mỗi ngày. Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu. Nhưng bạn đừng thất vọng.