Nhà thờ, đền chùa cũng vậy: những người bỏ những số tiền lớn ra đục tượng, tô chuông là những ai? Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta. Vẻ tự đắc hiện trên mặt, người đó đọc cho ông Mc. Vậy muốn cho người khác theo ý mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ hai sau này:
Nhưng bà ấy có thêm rằng, chị không siêng năng, nhà không bao giờ lau chùi kỹ. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác". Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động.
Bữa đó, tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho". Chúng tôi định lập một hội đồng để xem xét có nên tái bản cuốn tổng mục đó chăng, và xin ông vui lòng nhận chân trong hội đồng đó cùng với 49 vị kiến trúc sư trong các miền khác, để giúp ý kiến chúng tôi. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có một chỗ nào hơn ta.
Tư tưởng đó tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới: "Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. Có đứa phải cõng mới lên nổi.
Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn. Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Lời khuyên đó không mới mẻ gì.
Nhưng biết nhận lỗi của mình là biết vượt lên trên bọn người thường và biết một nỗi vui cao thượng hiếm có. Tôi làm cho họ ngậm câm, phải, nhưng tôi chẳng bán cho họ được chút chi hết". Vậy đứa nhỏ muốn gì? Chẳng cần phải là nhà trinh thám đại tài cũng đoán được.
Tiểu thuyết gia đí gởi trả lại một bức thư và thêm vào: "Chỉ có sự ngu xuẩn của ông mới ví được với sự thô lỗ của ông thôi". Đừng bao giờ bảo họ rằng họ lầm. Dưới đây là một bức thư mà Tổng thống Lincoln viết ngày 26-4-1863, trong giờ đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh.
Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. Anh cho một người phụ việc lại thế. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).
Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ. Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Ta cho một hội thiện 500 quan ư? Có chắc là hoàn toàn không vị lợi không? Không.
Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông. Andrew Carnegie, hồi nhỏ chỉ được học có 4 năm, nhưng vì sớm hiểu bí quyết đó, nên hồi bắt đầu kiếm ăn, mỗi giờ công được có 4 xu, mà tới sau này tính ra ông đã quyên vào những việc từ thiện tới ba trăm sáu mươi lăm triệu đồng. Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm".