Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Độ này, bố hay nhường. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Cháu thấy bác tội lắm.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Chuông điện thoại reo. Ta cũng được đi câu.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.