Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.
Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Nhưng bác ta không tin. Mệt và không thích thú.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Giờ ta muốn nghỉ một lúc.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Vì hình như anh làm gì có trên đời.