có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Nguyên nhân thì rất khó xác định. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Có phải tôi nói đâu. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.