Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Cháu nói thế không đúng. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Hồn nhiên đến đáng sợ. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Một pho tượng im lìm. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.