Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.