Chúng tôi làm theo luật. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Nói chung là tốn thời giờ.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Họ biểu trưng cho chính họ. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Đã đi một số cây số. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Bác vòng sang phía trái tôi.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.